Thứ Tư, 24 tháng 9, 2008

Gửi người tôi yêu !


Hà Nội_Ngày 25.09.2008

Tùng xa nhớ !

Chúng mình xa nhau đã khá lâu rồi nhỉ. Bây giờ Hà Nội đang là mùa thu. Ở nơi ấy đang là mùa đông phải không? Lại một năm sắp trôi qua. Một năm không có người mà em thương yêu ở bên. Em nhớ anh, từng ngày, từng giờ, từng phút. Em nhớ anh. Chờ đợi một người thật là không dễ dàng gì. Em uớc có thể gặp lại anh. Bốn năm trước từng ngày, từng phút, từng giây em cũng ước như vậy. Và rồi mùa đông năm nay em gặp lại anh. Hạnh phúc thì ngắn ngủi mà nỗi đau thì quá dài. Em đã ở trong một giấc mơ. Giấc mơ ấy có anh và em, đuợc yêu anh, được ngắm nhìn anh. Được anh ôm vào lòng. Em cố lưu giữ từng khoảnh khắc ấy vào tâm hồn em,trái tim em. Nơi đó là biển, là anh, là tình yêu chân thành của em dành cho anh. Chúng mình cứ như hai đường thẳng song song, đi cùng nhau, đối diện nhau nhưng không bao giờ đến đuợc với nhau. Một mối tình chưa hề có bắt đầu thì làm sao gọi là một mối tình. Cứ thế em yêu anh. Luôn dõi theo từng buớc chân, từng chặng đường anh đi qua. Những vất vả cực nhọc của anh ở nơi xứ người. Đợi anh, đợi anh mãi mãi. Đối với em những lời hẹn ước có lẽ cũng chỉ như gió thoảng qua mà thôi. Chỉ cần chúng mình chân thành với nhau và nghĩ về nhau là đủ rồi phải không anh? Đôi khi em hối hận về những khoảng thời gian đã qua nhưng không có quá khứ làm sao có hiện tại. Có chúng mình của ngày hôm nay. Em cám ơn và trân trọng quá khứ. Em nhớ Anh.

Anh biết không, em chỉ ước có một ngày trọn vẹn bên anh_người em yêu thương. Một ngày anh dành cho em, trọn vẹn, không vướng bận, không lo âu. Yêu thương có bao giờ là đủ với những người yêu nhau. Nhưng anh à, em sợ lắm. Em thà ước được trọn vẹn bên anh một ngày còn hơn là không bao giờ. Em sợ tình yêu và lòng ích kỷ của em quá lớn. Lớn đến mức chỉ muốn anh là của riêng em thôi. Chiếm hữu vốn là bản chất vốn có của con người mà. Bây giờ ngoài trời đang mưa, không quá to nhưng đủ lớn để nỗi nhớ của em ngày càng nhiều hơn. Giá như em có thể là hạt mưa để đến bên cạnh anh những khi anh buồn. Nhưng tình yêu của em là biển lớn, luôn chờ đợi ngày anh về để dâng lên những con sóng hân hoan lẫn niềm thương nhớ bấy lâu dành cho anh. Mùa đông năm nay lại là một mùa đông không có anh để sưởi ấm lòng em những ngày đông lạnh giá, những phút giây em yếu lòng. Muốn có bờ vai anh để dựa dẫm, để nũng nịu. Đã có nhiều lúc em tưởng chừng không vượt qua được những phút giây ấy. Thế rồi em nghĩ đến anh, người em yêu bằng cả tấm lòng. Em lại tự dặn mình rằng anh là tất cả. Nhiều khi em bật khóc vì yêu anh, nhớ anh, em khóc cứ thế rồi thiếp đi lúc nào không hay. Tình yêu của anh đến với em nhẹ nhàng như giấc ngủ vậy. Triền miên và mộng mị thế mà không sao thoát ra được.

Em là con gái, anh biết không em cần một bờ vai vững chắc làm điểm tựa cho em qua mỗi sóng gió cuộc đời. Có người đến với em bằng tình cảm chân thành, không giả dối. Coi em la trung tâm vũ trụ của anh ấy. Vậy mà tại sao em lại không thể mở lòng được. Anh là chìa khoá của trái tim em, giá như em có thể khiến cho người ta bớt đau khổ như em đã từng đau khổ>_<EM YÊU ANH.Từng ngày, từng phút, từng giây. EM YÊU ANH


Không có nhận xét nào: